Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hạt bồ công anh - By Truong Thi Hong Xuan

Go down

Hạt bồ công anh - By Truong Thi Hong Xuan Empty Hạt bồ công anh - By Truong Thi Hong Xuan

Bài gửi by yeuboconganh Thu Mar 12, 2009 9:33 pm

Thành phố mùa trở lạnh.

Ở vùng ngoại ô này, mùa đông hiện rõ trên từng khuôn mặt con người. Mùa đông hiện diện trên nụ cười của những đứa trẻ khoe áo mới. Mùa đông lẩn lút trong cái lo toan về tết. Mùa đông ở đó trong cái co ro của những trẻ nghèo. Mùa đông, trong cái chuỗi lo toan bất tận của những gương mặt khắc khổ. Thế đấy, ở khu phố này có hai bộ mặt: Bộ mặt đẹp đẽ, vui tươi của những con người giàu có, sống sung sướng trong chăn êm nệm ấm; bộ mặt buồn thảm, khắc khổ của những người lao động nghèo tứ xứ lam lũ kiếm miếng ăn. Bộ mặt đẹp đẽ thì hãnh diện khoe ra nơi đông đúc nhất, còn bộ mặt kia lặng lẽ rút vào trong nơi hẻo lánh nhất. Người ta gọi bộ mặt đó bằng cái tên rất đơn giản: xóm nhà lá. Cái nghèo bao trùm nơi này. Nó ngự trị trên mỗi ngôi nhà mái lá liêu xiêu, xập xệ. Nó ngự trị trong cái ánh nắng nhỏ nhoi heo hút lọt tõm vão vùng không gian trống rỗng khi xuyên quá mái lá. Nó ngự trị trong gương mặt nhem nhuốc với ánh mắt khao khát một bữa ăn no của những đứa trẻ….. Cái nghèo ở khắp mọi nơi.Người ở xóm trên không bao giờ đi xuống xóm nhà lá, hai bên khác nhau đã đành mà vì nơi đây còn bị bao trùm bởi những nghĩa địa. Cái nghèo đói, đìu hiu và ghê rợn đó đạ ngăn cho những con ngừơi xóm trên. Và dĩ nhiên một cô bé xóm trên như nó không bao giờ nghĩ đến chuyện đặt chân đến nơi đó. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ khi nó tình cờ phát hiện ra nơi xóm nghèo ấy lại sở hữu một cánh đồng cỏ ngút ngàn, bao quanh bởi những hàng cây cừ tràm và bạch đàn. Và từ đó cứ mỗi lần cảm thấy căng thẳng là nó lại chạy ra đó chơi. Và cũng tại nơi đó, nó phát hiện ra một điều rất thú vị.

Mùa đông về. Và cứ mỗi lần như thế nó lại nhớ tới hắn, nhớ tới bộ mắt lầm lì bât cần đời nhưng đôi mắt lại thẳm sâu một cái gì đó u ẩn đến cực độ. Kể từ khi nó quen hắn đã qua hai mùa đông rồi, kể từ khi nó quen hắn hoa tràm đã trải vàng không gian hết hai lần, kể từ khi nó quen hắn cỏ đuôi chồn đã ngợp lối đi hết hai lần.Mỗi lần như thế, nó lại phì cười. Nó quen hắn không nên thơ như bất cứ một câu chuyện cổ tích nào, theo cái kiểu chảng trai nghèo nghĩa hiệp giúp đỡ cô tiểu thư duyên dáng đáng yêu. Nó quen hắn trong một lần cãi lộn inh ỏi về việc nó chiếm dụng chỗ ngồi của hắn. Cả bãi cỏ bát ngát như thế, hắn cứ khăng khăng bảo cái chỗ trên nhánh cây to nhất của cây tràm cổ thụ là của hắn. Nó vốn không phải là một cô gái ủy mị, sướt mướt, nhu mì gì mà đi nhường chỗ cho hắn.Với lại chỗ đó là nơi tốt nhất để ngắm đồng cỏ. Từ trên ấy, nó có thể nhìn thấy những con đường đất nhỏ len lỏi trong đám cỏ xanh rì, những chú vịt đủng đỉnh bơi trên làn nước xanh rêu, những bông cừ tràm vàng li ti rải rắc trong không gian, những chiếc lá vàng bị gió đỡ khỏi cây nhẹ nhẹ xoay tròn ròi khẽ nghiêng mình xuống đất, hàng bạch đàn đuổi nhau trải dài cả một đường chân trời. Ở đó có cả một thế giới âm thanh tuyệt vời: tiếng chim sẻ lích chích, tiếng gió uồn qua kẻ lá, tiếng lá khua xào xạc, tiếng lũ trẻ cười đùa và cả tiếng nắng đậu lên phiếm lá.Không ai chịu từ bỏ quyền lợi của mình, thế là xì xồ xì xào. Kết quả cuối cùng là …. hắn thắng. Tức không chịu nổi. Tại sao hắn lại không thèm nhường con gái chứ. Hứ, cái đồ nhà quê. Nhưng có lẽ vì nhìn bộ dạng tức tưởi của nó lúc đó đáng thương lắm, nên hắn mới cho nó ngồi ké. Bây giờ nghĩ lại, nó mới thấy mình gan cùng mình. Một đứa như cây tăm như nó lại đi cãi lộn với một thằng vừa to con, vừa hung dữ. Hắn mà cho nó một quả đấm là toi đời. Nhưng nếu không có lần đó nó và hắn không thể nào quen nhau. Từ lần đó, nó mới phát hiện hắn không dữ như bề ngoài. Những ai thoạt đầu trông thấy hắn sẽ thấy hắn cực kì khó gần. Quần áo thì lôi thôi, lếch lếch, ngả màu. Cái đầu bù xù như ổ quạ. Cái mặt thì kênh cáo, lầm lì như một gốc cây. Bỏ đi tất cả những thứ đó, hắn sở hữu một đôi mắt rất hiền. Một đôi mắt đen thăm thẳm với ánh nhìn xa xăm ẩn khuất sau hàng mi dày. Chỉ cần bao nhiêu đó thôi, nó cũng đóan được hẳn là hắn cô độc lắm.

Lần đầu tiên, hắn nói chuyện với nó, chỉ là bốn tiếng cộc lốc:

-Mày thích chỗ này ?

Nó đáp lại:

-Cũng như mày thôi.

Thế rồi cả hai đứa cũng chả thèm nói thêm câu nào mà chỉ lẳng lẽ nhìn những chị mây thướt tha lướt qua bầu trời.

Dần dần, rồi cũng thân nhau hơn. Nó có thể huyên thuyên với hắn tất cả mọi thứ mà hàng ngày nó gặp: từ chuyện bị thằng nhóc lớp bên chọc ghẹo đến chuyện bé cỏn con như đôi giày của nó bị đứt quai. Nó còn kèm thêm cho hắn chứ ở cái lớp phổ cập buổi tối hắn có học hành gì đâu ngoài ngủ. Trừ những lúc chăn trâu rảnh rang như thế này, hắn bươn chải suốt ngày, ai gọi gì làm nấy. Có hôm, hắn để “cô giáo” chờ dài cổ.Hắn bắt đầu dạy nó làm cào cào, nặn đất sét. Hắn khéo tay lắm còn nó làm gì cũng xấu. Hắn cũng mở lòng hơn với nó. Hắn bảo với nó: cánh đồng cỏ này giống như đồng cỏ ở quê hắn, nhưng cánh đồng quê hắn rộng hơn nhiều. Quê hắn đẹp lắm. Quê hắn có những cánh đồng thơm nồng nàn, có con kênh nước trong leo lẻo, có những làn khói lam chiều ngai ngái mùi đất, có cánh cò bé bỏng chao nghiêng trên nên trời xanh thẳm… Hắn nói về quê hắn với tất cả tình yêu thương và cả thành kình như một người hâm mộ đối với thần tượng, như một đứa trẻ thơ với cha mẹ. Hắn bảo, ngày lũ cuốn đi căn nhà xiêu vẹo của hắn, cả nhà hắn khăn gói vào miền nam để tìm miếng ăn, hắn đã hứa với cánh đồng cỏ, hắn sẽ trở về nơi này, nhất định thế, hắn sẽ làm cho cánh đồng cỏ đó mãi mãi xanh tươi với hàn ngàn con bò nhởn nhơ ngặm cỏ. Ước mơ của hắn thật đẹp. Bất chợt nó chạnh lòng nghĩ tới mình. Mười mấy tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có mục đích sống cho riêng mình, suốt cuộc đời nó sống êm ấm trong vòng tay ba mẹ, có biết khổ là gì đâu mà nghĩ tới những chuyện xa với đó. Nó nghĩ mình thật vô dụng, chỉ như một bông hoa làm cảnh trong vườn.

-Sao mày lại thích đồng cỏ này? hắn hỏi

-Bởi vì tao thích cỏ, thích hoa dại.

Hắn phì cười:

-Tao chưa thấy ai lạ đời như mày. Người ta thích hoa hồng, hoa huệ mày lại đi thích cỏ.

- Chứ tao hỏi mày hoa hồng nó nở được bao lâu? Không ai chăm sóc liệu nó có sống được không? Còn có dại, mưa nắng chả làm nó sợ, người ta có nhổ lên nó vẫn mọc được. Tao thích cỏ dại vì sức sống của nó.

-Mày không thấy cỏ dại xấu hả.

-Ai nói mày thế. Mày nhìn cụm cỏ đuôi chồn kìa, có có xấu đâu. Có một loài cỏ dài, nở hoa rất đẹp, hoa bồ công anh í.

-Tao chưa từng thấy.

-Tao cũng chưa thấy.

-Thế mà cũng nói. Mày láo thiệt, dám gạt tao.

-Ê, tao gạt mày hồi nào. Nó có thiệt mà. Chị tao ở bên Mĩ kể tao nghe mà, bã còn gởi hình về nữa.

Hắn gãi đầu:

-Ừ, Thế nó như thế nào.

-Nhìn nó lúc chưa ra hoa, cứ như một cây cỏ dại. Nhưng nó ra hoa đẹp lắm, như một cái cúc áo vàng rực vậy. Đều đặcc biệt là lúc hoa tàn đi để lải một quả cầu mịn. Trên đó là những hạt bồ công anh. Khi có gió, chúng sẽ nương theo gió, đi trải thảm vàng những vùng đất khác. Tao thấy mày cũng như hạt bồ công anh đó.

-Hả? HẮn trợn tròn mắt nhìn nó.

-Mày tự hiểu đi, giờ tao phải về nhà, trễ rồi. Nếu hổng hiểu lần sau tao nói.

Kể từ hôm đó, bẵng đi hai tuần nó không ra đồng có nữa. Gió mùa đông lạnh căm làm phổi nó viêm nặng, sốt hầm hập suốt mấy ngày liền. Hắn tới, đứng lấp ló ngoài cánh cửa sắt to sụ của nhà nó .

- Đi đi, thằng rách rưới kia, chỗ này chẳng có gì đâu mà chơi.Chị gíup việc của nó lớn tiếng.

Nằm trên giường, nghe tiếng được, tiếng mất nó đoán là hắn tới. Mặc dù còn rất mệt nhưng nó vẫn cố gắng đi xuống. Chẳng thấy hắn đâu cả. Ngoài giàn hoa giấy chỉ còn chú cào cào nhỏ mà hắn thắt cho nó( nó đoán thế). Nó tức chị giúp việc lắm và định bụng sẽ xin lỗi hắn sau khi khỏe lại

Tuần sau, khỏe hẳn, nó đến xóm nhà lá kiếm hắn. Căn nhà, nói đúng hơn là cái chòi mà hắn ở trọ vắng hoe. Hỏi thăm bọn trẻ chăn trâu chung với hắn, nó mới biết hắn vừa dọn đi tuần trước, lúc nó còn đang ốm. Nó tức điên đi được. Cái đầu vốn chỉ chứa bài vở của nó muốn nổ tung lên. Nó muốn hét lớn lên: Tại sao mày đi mà không nói với tao câu nào, đồ ngốc. Có bị đuổi về thì lần sau cũng phải tới chứ. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc...Hổng hiểu sao, nó tức hắn lắm mà nước mắt cứ trào ra: tao nợ mày một lời xin lỗi và nợ mày cả một lời giải thích. Mày như hạt bồ công anh ấy, nó nhỏ bé tầm thường, nhưng nó luôn cố muốn sống. Nó nảy lên những thân cây nhỏ bé tầm thường nhưng hoa của nó chẳng tầm thường chút nào. Cho dù là cỏ dại nhưng chỉ cần sự hiện diện của nó cũng giúp cho đời có ý nghĩa hơn. Mày cũng thế. Mày là hạt bồ công anh thích bay xa, nhưng tao tin chắc rằng ngay sau khi đáp xuống mặt đất, hạ bồ công ấy sẽ nở ra bông hoa đẹp nhất. Hạt bồ công anh…………

Thành phố mùa vào xuân.


Nguồn :

Truong Thi Hong Xuan's blog
yeuboconganh
yeuboconganh
Bồ công anh nở hoa
Bồ công anh nở hoa

Tổng số bài gửi : 77
Registration date : 12/08/2008


http://360.yahoo.com/iuboconganh

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết